Có thể nào ủ ấm một cơn mơ?

Cánh gió chơi vơi ru nỗi buồn bằng hơi thu lạnh buốt Những cơn mưa cứ dùng dằng, nhớ nhung Một vùng trời mát xanh chập chùng sóng vỗ Ở nơi đó có mùa đông không lạnh Trái tim mình còn đủ ấm trong nhau Em ở đâu? Cơn mưa đầu triền miên không dứt Phố nghiêng mình mời gọi đóa hoạ my Khoe cánh mỏng tràn vào đông Hà Nội Người thiếu nữ cất cây vĩ cầm, đi về miền sương gió Bỏ quên mùa thu nơi bậc cửa thân quen Cánh gió chơi vơi ru tình lặng yên Căn phòng trống hoác hơ ngày bão nghiêng Hoa cúc giã thu bằng cánh hoa lượn bay tràn khung cửa Đông khép mình vụng dại Có thể nào ủ ấm một cơn mơ? Linh Lan, 30.12.18