Sài Gòn trong sương khói

Ảnh: Internet
Nhiều người cứ cho rằng tôi mơ mộng. Ừ thì mơ mộng, điều này thiết nghĩ cũng không làm tổn hại đến ai. Riêng cá nhân tôi thì mơ mộng giúp tôi có được những giây phút dịu dàng với tâm hồn mình.
Nói như thế, để nếu như bạn ở Sài Gòn trong những ngày này, hẳn sẽ tìm được những giây phút dịu dàng với sắc thu khói sương. Đã quen rồi một Sài Gòn chỉ có nắng và gió, ồn ào và vội vã. Tôi và em nếu có muốn cùng nhau đi dạo trong chiều cũng không thể được vì không gian trật trội, đông đúc, khói bụi và nắng nóng. Sẽ thật lạ với một Sài Gòn có chút sương mờ giăng lơ đãng, khoảng trời xanh và những đám mây xám trầm tư. Sài Gòn cũng đang độ vào thu với chút mong manh, dỗi hờn, u hoài của tuổi trẻ. Nếu tôi được cùng em trở nhau lòng vòng trên những con đường của khu Nam Sài Gòn, sẽ thật ngọt ngào, đằm thắm trong cái lạnh se se hoài hủy của đất trời.
Biết rằng ở eo biển miền trung, ở vài nơi trên trái đất này đã và đang sống trong những tháng ngày mất mát. Sài Gòn trở nên trầm tư hơn như một cô gái trưởng thành và càng thêm yêu những giây phút bình yên trong cuộc đời mình.
Cuộc sống nhiều khi mong manh lắm,chỉ cần một cơn lốc xoáy có thể cuốn phăng đi những thành trì mà con người dày công xây đắp.
Tình cảm của con người nói là vĩnh hằng nhưng thật ra cũng rất mỏng manh Còn và mất, đến rồi đi... như những lẽ được thua ở đời. Thôi thì... hãy sống bằng những rung cảm của trái tim mình.
Chút là lạ của sắc thu Sài Gòn làm tôi miên man như thế. Nhiều khi chúng ta cũng phải biết buồn... để thấy “yêu thương đời hơn”.
Yên Vũ, 24.8.07

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc