Gửi lại mùa thu


Ảnh: Internet

Vẫn những con đường của một buổi sớm mai êm ả, tập nập dòng người lướt qua. Vẫn bên cây cầu bên này nhìn sang cây cầu bên ấy, thấy tất cả phủ một lớp sương mờ ám ảnh. Ánh sáng chỉ đủ để cảm nhận rằng nỗi lạnh lẽo, cô đơn trong em sẽ được lấp đầy bởi một ngày nắng đang lên.
Mặt trời hồng, mặt trời rực thắm với ánh nắng diệu kỳ khỏa lấp trong em rất nhiều nỗi niềm. Có một nỗi niềm em không thể nào chối bỏ. Đó là nỗi nhớ anh…! Mỏng manh tơ trời, dòng đời xuôi ngược. Thế giới rộng dài như dần thu hẹp lại để có một ngày mình tương ngộ cùng nhau.
Vẫn những con đường quen, mùi hương hoa sữa nồng nàn cuối thu như nhắc nhở với em thời gian trôi nhanh lắm. Thời gian có thể phôi pha nhiều thứ như một sự lãng quên chẳng thể đặng đừng. Dừng lại một chút giữa những âm thanh ồn ã, náo động của đời người để lắng nghe tiếng mưa về trong trẻo. Vẫn theo em trên những con đường quen hương hoa sữa nồng nàn xa xăm mà gần gụi. Em lại trở về cùng nỗi yêu thương.
Tơ vương ráng hoàng hôn mặt trời rực lửa. Mùa thu đi qua còn đọng lại trong ta bao điều chưa nói. Mỗi ngày em vẫn qua lại nơi này, vẫn hoàng hôn với ráng trời rực lửa, vẫn hương nồng hoa sữa như níu giữ một thời yêu xuân sắc sắp xa rời. Nỗi nhớ trong em bỗng quay về lại, thì thầm thì thầm: Em nhớ anh!
Hà Nội là những đêm không ngủ, tiếng côn trùng rả rích ngân nga như điệp khúc cô đơn vang vọng của đời người. Lòng đêm chẳng bôi xóa đi một vài nỗi nhớ dai dẳng đầy phiền toái. Lại ngóng chờ những âm thanh quen thuộc từ một nơi nào đó rất xa xôi mà như trong sâu thẳm trái tim mình.
Đêm… một vài hình ảnh lướt qua trong đầu khiến trái tim đau nhói. Giá buốt và quạnh quẽ… lại mong chờ một ánh dương lên. Thèm một khoảng không gian xanh biếc của bầu trời bao la rộng lớn. Thèm những cơn mưa bất chợt mơn man lên tâm hồn cằn cỗi, già nua.
Gửi lại nhé mùa thu, những âm hưởng ngọt ngào của thiên nhiên kỳ diệu, của những tiếng lòng còn nhiều thổn thức yêu thương, của những vấn vương như tơ trời đan áo. Chiếc áo mộng mơ ai cũng sẽ mặc ít nhất một lần…
Gửi lại khoảng trời xanh môi hôn nóng bỏng của mặt trời, dịu dàng của sao đêm và nụ cười thanh tao của nàng trăng e lệ. Cứ thế rồi đi, tháng năm phong sương với những làn mây xám. Ra đi để rồi trở lại cho bầu trời mãi xanh nhé mùa thu! :)
Yên Vũ, 19.08.2012

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Vu vơ

Tự Khúc Mùa Thu

The night ‘s Dialogue 413

chùm hoa tím ngắt

Vườn em

Đóa hoa tình