Thì thầm gió kể em nghe

Ảnh: Internet (Tặng những yêu thương – Miền tĩnh du của cuộc đời con) Ánh sáng thời gian chạm vào đêm Câu thơ mùa đông khe khẽ buồn Giây phút chạnh lòng ta ngoảnh lại Nghe thì thầm gió kể chuyện ngày xưa Ngày xưa… Bóng con thơ tựa vào hoàng hôn nơi dốc núi Mỗi buổi chiều về ngóng mẹ vãn chợ xa Con đường mùa đông mưa sầu hun hút gió Bóng mẹ mịt mờ trong ký ức thơ ngây Con đường mưa trầy trụa vết chân gầy Dáng mẹ quẩy gánh hàng chiều vội vã Đã bao năm đón những chiều phố lạ Vẫn thương về bóng dáng mẹ chiều xưa Ngày xưa… Có những chiều thu bồng bềnh mây trắng Núi phơi mình trên những cánh đồng xanh Bà thường nắm đôi bàn tay cháu Giọng bùi ngùi: “Bàn tay con giống cậu ngày xưa” Ngày xưa cậu tôi - dáng thư sinh, đôi bàn tay thon hình tháp bút Tuổi đôi mươi nhiều ước mơ, khát vọng Nhưng cơn bệnh ngặt nghèo đã cướp cậu đi Để lại bao tháng năm dài bà hao gầy, hẫng hụt Thương tiếc đứa con yêu - mái đầu xanh đã vội về chiều Ngày xưa… ...