Giờ nó khác?

Ảnh: Internet

Nó cứ thế lặng lẽ, lặng lẽ đi trên con đường quen thuộc. Một con đường rất đông, rất đông những con người. Nó biết thế nhưng lại cứ nghĩ rằng đó là con đường của riêng mình.
Không lời hò hẹn, không đón đưa…Nó cứ thế….từ chối những lời hò hẹn, từ chối những cuộc đón đưa. Nó muốn tìm cho mình một sự bình lặng trong tâm hồn. Người ta dành cho nó một sự quan tâm, người ta dành cho nó một sự thăm hỏi…người ta…
Nó không phũ phàng từ chối, nó không hồ hởi chấp nhận…Nó lặng thinh với hiện tại và bất cần tương lai. Còn quá khứ? Nó không biết… Nhưng hình như nó vẫn là nó, không thể khác được, dù nó muốn khác. Nó vẫn yêu đời cuồng nhiệt, cuộc sống này vẫn cần cho nó và vẫn có người cần đến nó. Mặc dù có lúc nó đã nghĩ rằng nó hoàn toàn bị bỏ rơi.
Nó cứ thế lặng lẽ trên con đường độc đạo của riêng mình Giờ thì nó không muốn ai hiểu nó. Như thế… nó sẽ đỡ phải mệt nhoài với những nghĩ suy. Nó vẫn chông chênh giữa hai thái cực…
Nó của những ngày cũ là thế. Bây giờ nó có khác hay vẫn chỉ là nó chông chênh giữa hai thái cực trên con đường độc đạo của riêng mình.
Những năm tháng cứ qua đi… 
Yên Vũ, 2009

Nhận xét

Bài viết nhiều lượt xem

Cẩm chướng

Tháng tư…!

Người đàn bà khóc